giấc mộng năm ấy ta có
nhẹ nhàng như cơn gió
giờ đã hoá tàn tro
anh là người em từng yêu
tim rơi trong một chiều
hoàng hôn thời niên thiếu
dẫu là luôn thấy đôi mắt
buồn làm tim đau thắt
vẫn hoài yêu
bao năm tháng cũng chẳng thể
đo được hết nhớ thương đã trao
ngày mà mình nằm hàng giờ
nhìn mây bay trên trời xanh
ngày mà một lời tỏ tình
rơi theo mưa nhanh nhanh
từng lần hẹn hò
giờ lại thành ký ức vẽ lên bức tranh
tháng năm đã qua
đẹp như thước phim chúng ta
hay tua chậm
nhiều năm về sau tình cờ thấy nhau
đôi mắt người vẫn một màu sẫm nâu
cà phê trên tay anh đưa tay em cầm lấy,
có thể được xem như mình
vừa cầm tay nhau?
“xin lỗi vì đã chẳng thể tốt hơn
xin lỗi chẳng thể trưởng thành sớm hơn”
anh nói điều ấy khi trái tim
em tan nát từ lâu
và đã phải học cách gượng cười
chỉ tiếc, cô ấy giờ đây – “cô ấy” của anh
chỉ tiếc, “cô ấy” của anh – không phải là em
gió của những tháng năm ấy
thổi qua đáy thung lũng
tận cùng những ngày yêu
anh là nụ hôn đầu tiên
chỉ xuất hiện một lần
ngỡ người thân yêu nhất
dẫu là luôn thấy đôi mắt
buồn làm tim đau thắt
vẫn hoài yêu
bao năm tháng cũng chẳng thể
đo được hết nhớ thương đã trao
ngày mà mình nằm hàng giờ
nhìn mây bay trên trời xanh
ngày mà một lời tỏ tình
rơi theo mưa nhanh-n-nhanh
từng lần hẹn hò
giờ lại thành ký ức vẽ lên bức tranh
tháng năm đã qua
đẹp như thước phim chúng ta
hay tua chậm
nhiều năm về sau tình cờ thấy nhau
đôi mắt người vẫn một màu sẫm nâu
cà phê trên tay anh đưa tay em cầm lấy,
có thể được xem như mình vừa cầm tay nhau?
“xin lỗi vì đã chẳng thể tốt hơn
xin lỗi chẳng thể trưởng thành sớm hơn”
anh nói điều ấy khi trái tim em tan nát từ lâu
và ta đâu còn là gì của nhau
cô ấy giờ là “cô ấy” của anh
“cô ấy” của anh giờ không phải em
anh vốn luôn có “cô ấy”
cạnh bên chỉ là giờ đây
em không còn được là “cô ấy”
“xin lỗi vì đã chẳng thể tốt hơn
xin lỗi chẳng thể trưởng thành sớm hơn”
anh nói điều ấy
khi trái tim em tan nát từ lâu
và ta đâu còn là gì của nhau
chỉ tiếc, cô ấy giờ đây – “cô ấy” của anh
chỉ tiếc, “cô ấy” của anh – không phải là em