Đừng cho họ dắt nữa, em đâu muốn “qua đường” Vì ai sao đến nay em còn vấn vương Lệ hoen bờ mi đêm sương, đôi chân bước vô phương Sao còn mong, dẫu đã mang bao nhiêu tổn thương Tìm đâu thấy gậy như ý? Đâu phải Tây Du Ký Người ta có “yêu quái đâu” Vậy mà em khóc để làm chi Đâu đáng cho mình suy Nhìn con tim em vỡ đôi anh biết làm gì Đừng để lệ rơi khô cạn Mới thấu cơn đau này như vô hạn Ngây ngô không tin còn ngoan cố, đi tìm đau khổ Kỷ niệm càng làm ta cô đơn hơn thôi…! Nếu như…! Em đang cần ai vỗ về Quan tâm thâu đêm nhẹ nhàng môi kề Vẫn biết ta không được như thế Nhưng họ không muốn quay về Thì 1 lần thôi hãy cứ để anh là người thay thế Anh đã bảo rồi, thôi đừng mộng mơ Có nhớ nhung chi thì cất vào lòng Không được gặp gỡ Thế nhưng nay đã muộn màng muộn màng Vì tình ái em đã trao vội vàng Như thế Anh chỉ muốn đơn giản đâu có mơ mộng gì Anh biết em không cần anh vẫn trân trọng vì Đôi khi tình yêu của anh chỉ là cơn mộng mị Trong em tình yêu của anh xem như là không khí Luôn tỏ ra cần mỗi khi em thở Nhưng bên cạnh ai đó thì anh vô hình Không vui thì về đây em nức nở Nhưng bên cạnh ai đó thì em vô tình Đừng để lệ rơi khô cạn Mới thấu cơn đau này như vô hạn Ngây ngô không tin còn ngoan cố Đi tìm đau khổ Kỷ niệm càng làm ta cô đơn hơn thôi…! Nếu như…! Em đang cần ai vỗ về Quan tâm thâu đêm nhẹ nhàng môi kề Vẫn biết ta không được như thế Nhưng họ không muốn quay về Thì 1 lần thôi hãy cứ để anh Làm người thay thế